Trong cuộc sống thì không ai là không có sai lầm cả và sai lầm nào cũng phải trả giá, nhưng cái giá có đáng không thì bạn đọc “những dòng cuối “của bạn du học sinh viết trước khi lên máy bay tại sân bay Narita Nhật Bản về nước.
Mình cũng đang sống ở Nhật nên cũng biết cuộc sống ở Nhật rất khắc nghiệt chứ không như những người ở nhà thường nghĩ hoặc nghe đồn (đứa kia nó sang Nhật sướng lắm, đi học còn có tiền gửi về cho nhà… ), Các bạn có biết rằng để trang trải cuộc sống đắt đỏ ở Nhật, tiền học… các bạn đấy phải vừa học vừa làm, làm ngày, làm đêm nhiều khi ngủ không đủ…. Nhưng đó là con đường các bạn ấy đã chọn và các bạn ấy phải vượt qua và nhiều bạn đã làm được!
Nhưng cũng có không ít bạn đã không vượt qua được những khó khăn trước mắt, buông xuôi… để rồi làm những điều phạm pháp mà không biết các giá phải trả rất đắt là “bị đuổi về nước” cho dù nó là nhỏ. Vì vậy qua bài này mình mong các bạn đang sống ở Nhật mà đang gặp khó khăn thì hãy cố gắng vượt qua đừng làm những điều sai trái, vi pham pháp luật Nhật vì ở Nhật rất nghiêm chỉ cần bạn vi phạm là khả năng bạn phải về nước là tất yếu. Khi ở Nhật các bạn hãy nhớ rằng gia đình bạn đã phải vất vả như thế nào để đưa bạn sang đến đây, nó là cơ hội và cũng là thử thách để bạn trưởng thành. Và trên hết bạn đang mang trên mình “bộ mặt của bố mẹ mình”, “bộ mặt của gia đình mình” và là ” bộ mặt của đất nước Việt Nam”.
Nội dung bức thư được bạn có facebook Nam Nobita chia sẻ:
(Tờ 1của bức thư)
「 ” Kính gửi: Ban giám hiệu nhà trường, cùng các thầy cô giáo và các bạn học sinh.
Tên em là: ************ Lớp:***
Lý do: Vào ngày 5/5/2014 em có lấy “3 cái áo phông và 3 đôi tất”. Sau khi bị công an tra hỏi và trả về trường thì nhà trường đã quyết định đuổi em về nước và giờ em đang ở sân bay Narita để chuẩn bị về nước nhưng em có 20 phút để chờ đợi máy bay nên em xin viết vài lời muốn gửi đến thầy cô giáo và các bạn học sinh. Trong thời gian em ở trại tạm giam em đã suy nghĩ rất nhiều về những việc mình đã làm, em đã cảm thấy rất có lỗi với tất cả mọi người. Em nghĩ sau khi công an trả em về, em sẽ bắt đầu lại từ đầu và làm lại cuộc đời mình tốt hơn không vi phạm pháp luật nữa và sẽ không làm mọi người thất vọng về em nữa.
(Tờ 2 của bức thư)
Nhưng mọi người đã không còn tin tưởng em nữa, và em đã “phải về nước”. Em biết em đã phạm sai lầm và giờ em phải chị cái giá mình đã phạm phải. Nhưng nó đối với em thật sự cái giá phải trải quá đắt không! Nhưng em nghĩ nó càng quá đắt thì em mới biết được giá trị cuộc sống và em cũng sẽ trưởng thành hơn về cách suy nghĩ của mình. Em cũng không hề trách móc cái gì khi em phải về nước cả, em chỉ mong mọi người tha lỗi cho em. Và em mong sẽ không còn ai vấp phải sai lầm giống như mình nữa. Em xin chân thành xin lỗi các thầy cô giáo và tất cả các bạn học sinh. Em xin lỗi vì đã khong làm tốt trách nhiệm của mình mà lại còn làm cho thầy cô phải lo lắng cho em. Em không biết phải làm gì để bù đắp tấm lòng của thầy cô và em xin nợ thầy cô một lời xin lỗi.
(Tờ 3 của bức thư)
Em mong thầy cô sẽ đưa những lời nói của em đến tất cả các bạn học sinh để mọi người ý thức được và sẽ không có ai phải “hối hận” nữa. Một lần nữa em xin chân thành xin lỗi tất cả mọi người. Vì thời gian quá ngắn nên em xin dừng bút tại đây, xin chúc tất cả mọi người có cuộc sống tốt ở Nhật. Em xin tạm biệt tất cả các thầy cô và các bạn học sinh.”」
Các bạn hãy đọc và suy ngẫm nhé!
Bản quyền các bài viết thuộc về Cẩm Nang Nhật Bản vì vậy bạn nào muốn đăng lại, copy bài viết xin vui lòng ghi rõ nguồn và link đến bài viết.